Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 10 18, 2009

Thơ phi'm (^_^)

Anh yêu em mà em chẳng Open Mở cửa trái tim và Save anh vào đó Cửa nhà em, mẹ đã gài Password Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall Nhớ lần đầu khi đưa em về Home Anh kiss trộm liền xơi ngay một Tab Anh bàng hoàng quay xe BackSpace Ngoái nhìn em mà chẳng thể Ctrl Anh tức giận khi thấy một thằng Alt Cứ Insert mỗi khi mình nói chuyện Có nhiều khi muốn thẳng tay Delete Nhưng vì em, anh nuốt giận Cancel Anh biết anh chỉ là Hacker nghèo Còn hắn có @ và Esc Em thích hắn làm lòng anh Space Bước thẫn thờ chìm xuống vực PageDown

Nga`y mo*'i

Nếu hiểu rằng em chẳng thể yêu anh Thì em ơi hãy để thoáng buồn trôi đi nhé Hãy gạt đi những cái gì cô lẻ Hãy vươn mình đón nắng mới ngày mai

Buo^`n.

Hãy cứ nếm đi men rượu tràn ly Bởi cuộc sống có những điều phải nếm Mặn, ngọt, chua, cay như một bài trắc nghiệm Hãy thử cho mình đâu là đúng, là sai Hãy thức đi cùng với những đêm dài Mà suy nghĩ với thời gian vô tận Mà trăn trở với kiếp người lận đận Trăm năm qua rồi, sỏi đá lặng câm Hãy khóc đi dù một phút âm thầm Cho những khổ đau đong bằng nước mắt Cho những biệt ly, tủi hờn, chia cắt Cho những ai không còn khóc lâu rồi Hãy ghét đi những lừa lọc dối gian Những trắng hóa đen, những vàng sợ lửa Những giá trị không còn chân giá nữa Những kẻ huênh hoang chỉ biết riêng mình

Sưu tầm

Lâu lắm rồi chẳng còn ai viết thơ Hát Hay những điều tương tự thế Văn chương làm cùn mòn con người thực tế Khói bụi đời thường lại ám ảnh văn chương Hôm qua đi trên đường Ta thấy những hố đen thăm thẳm Không bước qua được Ta âm thầm lặng lẽ Vòng sang bên Những vì sao ở rất xa Cạnh ta chỉ có bạc màu đá sỏi Nhưng ai biết sao không phải là đá sỏi Còn đá sỏi chắc gì đã không lấp lánh như sao Những đêm dài Ta lặng ngắm trời cao Để tiếp sức cho ngày mòn mỏi sống Ban ngày chói chang ánh nắng Có lẽ nào không bằng sức sống của vầng trăng

Tình Hờ

Có một dạo anh rao bán tình yêu Em vội mua mà không cần ngã giá Kẻ bán kẻ mua đều trong vội vã Hài lòng với cái có được trong tay Hôm nay anh lại rao bán tình yêu Chút dư hương của cuộc tình nghiệt ngã Em gọi mua mà chần chừ do dự Sợ mua nhầm trái đắng của tình yêu.

Trái Tim Lầm Lỗi

Em hãy đi & đừng nhìn lại Một chút tình tôi trót gửi nơi em Hãy để tôi ở lại con phố quen Trên con đường tôi vẫn lầm lũi bước Hạnh phúc như một điều không hẹn trước Em sẽ buồn & tôi cũng như em Nếu có gặp, vờ như sẽ không quen Nếu có nhớ, cũng chỉ là xa vắng Một đôi lần một chút nắng vàng hanh Theo bóng em làm tôi xao xuyến Nửa vô tình , nửa như quyến luyến Nửa dối lòng, nửa muốn bước theo em Và trách trời sao nỡ trao duyên Kẻ ngỡ ngàng kẻ thờ ơ đến lạ Trái tim yên thêm một lần sa ngã Em một đường , anh ở phía không em.

Kho^ng bie^'t tu*.a

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm ! Ôi trời xa , vầng trán của người yêu ! Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều mà ta riết giữa đôi tay thất vọng . Dầu tin tưởng chung một đời , một mộng , em là em ; anh vẫn cứ là anh . Có thể nào qua Vạn lý trường thành của hai vũ trụ chứa đầy bí mật . Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất , quá khứ anh , anh không nhắc cùng em . _ Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm , ta chưa thấu , nữa là ai thấu rõ . Kiếm mãi , nghi hoài , hay ghen bóng gió , anh muốn vào dò xét giấc em mơ , nhưng anh dấu em những mộng không ngờ , cũng như em dấu những điều quá thực ...

Vô Lý

Chẳng nhẽ suốt đời chỉ thế này thôi? Ta nhớ về nhau, sự hiểu lầm không xoá nổi Em chẳng thể nói ngàn câu xin lỗi Bởi rất vô tình, em có tội gì đâu Dù chỉ một lần anh nói yêu em Cũng đã đủ ngàn đời em nhớ Dầu đã chia xa mỗi người mỗi ngả Lời dịu ngọt thuở nào em mãi tin yêu Rồi sẽ lại có một ngày... có một đồi thông Như ngày xưa khúc khích cười trong lá Ta đứng nép vào nhau, trốn cơn mưa mùa hạ Mắt anh say, rạo rực cả khung trời. Chẳng nhẽ suốt đời chỉ thế này thôi? Thiều Hạnh Nguyên

Anh Cứ Bước Đi

Tác giả: Phan Mỹ Xuyên Anh cứ bước đi bên người ấy Đừng! Anh đừng ngoảnh lại nơi đây! Kìa xe hoa đang ''dòm'' Anh đó Chờ Anh về dệt mộng đắm say Em lặng bước trên con đường nhỏ Cùng hạt mưa lất phất bay bay Từng cơn gió đùa qua kẽ tóc Nó thì thầm:thôi hãy quên đi Anh đừng sợ em buồn em khóc Cứ âm thầm để nó ướt mi Giọt lệ em hoá thành viên ngọc Tặng đến Anh ngày lễ vu quy Tình anh,tình em có gì là khác? Em khổ đau,Anh sung sướng không? Em không trách Anh thời vong phụ Chỉ trách mình đã quá ước mong Dẫu biết rằng chỉ là mong ước Tan cơn mơ anh đổi thay lòng Anh đừng sợ em cô đơn nhé! Đường em về có bóng em đây Và em nghĩ nó là Anh đó! Sẽ theo em đến trọn cuộc đời...............

Đi qua kỉ niệm

Rồi trở về gom tất cả mùa xa Tôi trải thảm dưới chân mình kỉ niệm Chút bằng lăng hoa tím Mái hiên buồn và... một chút mưa! Vò nát ngày xưa Bàn tay bỗng dưng tê dại Chạm vào miền xa ngái... Cứ ngỡ lòng đau! Trang thơ có lẽ úa màu Tôi lại thấy mìnb loay hoay trước thềm quá khứ Chẳng phải người xa xứ Vẫn nhớ mông lung... Một chút rêu phong Ai bước đi bồng bềnh qua phố Rồi như pho tượng cổ Hoá dá Trầm tư...

Lạnh lẽo

Cuối cùng Nụ hoa đã tàn Tôi nhìn thấy tôi ném tia mắt lạnh lẽo về phía chúng Tia mắt làm cho chúng chết đi một lần nữa Nụ hoa đã tàn Có liên quan gì đến thế giới Có liên quan gì đến những con người đang hối hả ngoài kia Có liên quan gì đến nắng, gió, bầu trời, không khí Đã tàn. Thế thôi. Như tin cáo phó người ta vẫn dán mắt vào ti vi, mỗi đêm và báo ngày mỗi sáng Như cách người ta lướt qua những chuyến xe tang những ngày cận tết Một người ra đi Thế giới rộng hơn một chỗ đậu xe Nhưng lại chật đi một chỗ nằm Một người ra đi Không làm cho khoảng cách giữa hai người gần lại Một cái nắm tay mãi mãi nằm trong chiếc hộp e dè Nụ cười mãi vẫn chẳng bao giờ xuất phát từ trái tim Nụ hôn vẫn chỉ sinh ra và chết đi, giữa hai thớt môi thèm muốn Không hơn Một nụ hoa tàn Một người ra đi Trái đất vẫn cứ nóng lên… Từng ngày MT 5.2.2007 TRẦN LÊ SƠN Ý